Câu Chuyện về Đồ Da H2 - H2 Leather

[tintuc]
Đó là một câu chuyện dài bắt đầu từ ngày 15 tháng 4 năm 1986, khi đó tôi 4 tuổi. Bố tôi phục viên sau 3 năm bên nước bạn Lào. Khi giải ngũ với chức vụ A trưởng thuộc tiểu đoàn 53 Trung đoàn 825 mặt trận 379. Với một vết đạn trên mắt phải dù đã nằm ở viện 108 và 103 và sau cùng chuyển về 105 nhưng kết quả không lấy được đầu đạn.
Giải ngũ với một viên đạn trong cơ thế điều đó làm bố tôi khác hẳn từ người cha hiền lành trở lên rất hung dữ trong những ngày nắng nóng và nhất là thời khắc những trận gió Lào quét qua vùng đất nghèo Sơn La giáp Lào - Làng tôi. Sau những lúc không kiểm soát được hành động, lúc tỉnh lại bố tôi đều ôm chúng tôi mà rơi lệ, câu nói “Bố Xin lỗi” in sâu trong tâm trí của tôi. Những lúc đó trên khóe mắt cả nhà đều khóc dưng dưng hai dòng lệ …
Sau 7 năm vết thương hành hạ, trong một lần bố tôi đã tự vẫn. Đó là vào ngày 18 tháng 3 năm 1993 (AL). Tôi vắng nhà, chỉ được nghe mọi người kể lại lúc bố tôi hấp hối, bố đợi tôi về… Tôi về đến nơi bố đã không còn nói được chỉ thấy bố với tay về phía tôi …
Với đứa bé 11 tuổi ở vùng núi tôi dường như chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy nhà rất ồn ào và tôi nghe rõ tiếng thợ mộc đục đẽo, tiếng bào lướt trên gỗ, tiếng khóc của mẹ tôi và mọi người. Tuy còn nhỏ nhưng tôi đứng lặng, nắm chặt bàn tay bố …
Kỷ vật bố để lại là chiếc balô với những quân trang trong quân ngũ, trong tất cả những thứ đó tôi và anh trai thích nhất là chiếc Xanhtuya, tôi nghe bố tôi gọi nó là vậy. 
Sóng gió rồi cũng đến với gia đình sau khi bố tôi mất. Anh trai tôi và đến tôi lần lượt bỏ học ở nhà làm rẫy phụ mẹ, chỉ dành cho em gái tôi đi học. Rồi một bước ngặt mới cũng đến với gia đình, tôi rời xa quê hương vào ngày 7 tháng 10 năm 1993 về một miền quê hoàn toàn mới, đất Hưng Yên.
Ngày ra đi tôi mang theo toàn bộ quan trang của bố, tôi không quên mang theo chiếc Xanhtuya kỷ vật, vì ngày đó còn quá nhỏ nên chưa thắt vừa, chiếc Xanhtuya quấn 2 vòng quanh người mà cắt ngắn đi thì tiếc nên tôi để trong balô sau này lớn lên tôi sẽ dùng.
DaH2_grab1407292878SAM_4367
Xe về bến xe Sơn La cũ (nay thuộc Quân Thanh Xuân, TP.Hà Nội), thật không may cho 1 đứa trẻ chỉ 11 tuổi bỡ ngỡ bước xuống thành phố. Tôi đã bị giật mất chiếc balô quân ngũ và mất toàn bộ kỷ vật tôi mang theo. Những giọt nước mắt nuối tiếc và 2 bàn tay trắng, tôi bước lên xe về đất Hưng Yên. Đặt chân lên đất nguyên quán tôi ấp ủ rất nhiều dự định. Tôi về ở với 2 ông, mục tiêu đầu tiên đi học trở lại sự thật là lúc đó tôi không còn nhớ mặt chữ cái, 2 ông tật nguyền nuôi tôi ăn học. Sau nhưng miệt mài và nỗ lực học tập tôi đã tốt nghiệp đại học KHTN-ĐHQGHN …
Cầm tấm bằng trên tay đi làm trong Viện Khoa Học Nông Nghiệp rồi chuyển ra công ty ngoài nhưng những suy nghĩ của tôi về chiếc balô cùng kỷ vật của bố bị mất vẫn còn đó, mỗi khi nghĩ đến tôi đều lặng người và cay khóe mắt … 
Chính những điều đó đã thôi thúc tôi và Da H2 ra đời. Bạn bè thường trêu tôi về cái tên Da H2 là Da Hâm Hấp. Nhưng đó không phải điều tôi nghĩ, một bí mật trong từ Da H2 mà tất cả các bạn sẽ không hiểu được nếu không đọc câu chuyện này. 
Sự thật Da H2 tôi lấy 4 chữ cái đầu tiên của tiếng anh: "Dreaming about Happy House", và Da H2 phiên âm tiếng anh là H2 Leather 
Khi các Bạn đang sử dụng 1 Sản phẩm của Da H2 cũng chính là bạn đang sở hữu ước mơ cháy bỏng về mái ấm hạnh phúc, mơ ước được sống cùng những người thân yêu trong gia đình, ước mơ về một thế giới hòa bình không chiến tranh. 
Tôi đã trở lại và tiếp tục sự nghiệp ý nghĩa này

By Đồ Da H2 - H2 Leather

[/tintuc]

Ant Green
0976 930828
Hỗ trợ mua hàng